Đã đến lúc?
+++
Ít năm về trước, ngày nó chưa gặp anh, người ta hay nghe nó thở than: “Chán quá! Chẳng biết làm gì cả.” Rồi bẵng đi một thời gian, không thấy mặt mũi nó đâu cả. Bà con bắt đầu hỏi thăm nhau xem nó ra sao nhưng không ai biết gì. Độ hai năm sau, người ta thấy nó xuất hiện ở khu phố thân quen. Vừa quan tâm vì là tình làng nghĩa xóm mà cũng vừa tò mò vì sự ‘biệt tăm’ của nó, bà con xúm lại hỏi: “Sao, dạo này khỏe không? Lâu nay đi đâu mà không thấy?”
Nó vui vẻ đáp: “Dạ, đi làm nhiều thứ lắm.”
Một đứa bạn cùng trang lứa hỏi chọc nó: “Thế kỳ này còn hay chán như hôm xưa không?”
“Không.”
“Thiệt không đó?”
“Thiệt. Tớ gặp một anh bạn. Anh nói tớ vô lý quá. Trên đời này có bao nhiêu việc mình có thể làm cho Chúa, cho mình, cho anh em. Để cho chán nản gặm nhấm mình thì chỉ làm mất thời gian quý báu trong quãng đời ngắn ngủi này.”
Bà con tròn xoe mắt. Thằng này đúng là khác xưa nhiều.
“Lúc mình không có gì làm thì có thể nghỉ ngơi, cầu nguyện, nói chuyện với Chúa, viết thư hỏi thăm ai đó, hay lên mạng kết nối với các bạn trẻ để đồng hành với họ, đi sinh hoạt giáo lý, đọc sách báo cập nhật kiến thức, hoặc tham gia các tổ chức từ thiện. À, biết đâu trong số người thân, bạn bè có ai đó đang cần một người để lắng nghe tâm sự. Mình có thể rủ người đó đi uống cà phê mà. Ôi, tóm lại thì có quá nhiều điều để làm. Bây giờ tớ chẳng còn thời gian để ngồi đó chán nữa. Đã đến lúc phải biết tận dụng thời gian quý báu trên thế gian này để làm những việc có ý nghĩa rồi.”
+++
Thựa ngồi đây trong cô đơn. Đời cứ trống vắng thế nào ấy. Giá mà có ai đó ở đây để Thựa tâm sự những dồn nén trong lòng. Thựa thấy mình yếu quá. Thựa muốn có một bờ vai để tựa vào.
Reng reng reng. Chuông điện thoại reo.
“Alô. Thựa xin nghe.”
“Chào cậu, khoẻ không?” Đứa bạn gái cùng lớp hỏi thăm.
“Cũng bình thường. Còn cậu thế nào? Có gì không Toát?”
“À, nếu cậu rảnh tối nay thì rủ cậu đi dạy học cho các trẻ em mù chữ.”
Trời, tưởng nó rủ đi ăn chè chứ. Mừng hụt!
“Đi dạy học? Tớ đâu có khiếu sư phạm đâu!” Thựa ngại ngùng thoái thác.
“Đừng lo. Cách đây mấy tuần tớ cũng nghĩ y chang như cậu. Nhưng bây giờ thấy quen và thoải mái rồi. Khi đến với các em, mình chợt nhận ra mình có rất nhiều để cho đi. Hồi trước, như cậu biết đó, tớ hay tự ti mặc cảm, cô đơn buồn chán và muốn tìm ai đó để nương tựa mà quên mất rằng bản thân mình cũng có nhiều điểm mạnh độc đáo.”
“Ái chà, không gặp có một thời gian ngắn mà triết lý dữ à nha!”
“Hì hì hì…. Cảm ơn cậu quá khen! Nhưng tớ chợt nhận ra rằng đã đến lúc mình cần thoát khỏi việc dựa quá nhiều vào người khác vì thật ra mình đã có đủ kiến thức và kinh nghiệm để đứng trên đôi chân của chính mình, phải không Thựa? Tớ phát hiện ra một cách tốt để giải toả buồn chán: đó là mình trở thành một bờ vai cho người khác dựa chứ không như hồi trước cứ đi tìm một bờ vai để dựa. Lúc đó, như một phép màu, mình thấy bản thân tự nhiên mạnh mẽ hẳn lên.”
+++
“Này chị, kỳ này sao không thấy ông xã của chị điều khiển ca đoàn giáo xứ nữa? Bao năm nay, nhờ anh ấy mà bầu khí Thánh Lễ sốt sắng vui tươi. Chúng tôi rất mến mộ tài năng và sự dấn thân quảng đại của anh. Hay là có ai làm cho chồng chị giận rồi bỏ vị trí này?”
“Dạ không, anh ấy đâu có giận ai. Anh vẫn rất vui vẻ mà.”
“Nhưng tôi thấy cái anh ca trưởng mới tuổi đời còn trẻ. Mấy bài hát đơn giản đôi khi còn vấp chỗ này chỗ nọ.”
“Làm ca trưởng để phục vụ Thánh Lễ luôn là niềm đam mê của chồng tôi từ hồi chúng tôi chưa cưới. Tôi biết chắc rằng việc từ bỏ đam mê này là một việc khó khăn đối với anh. Tôi cũng hỏi anh tại sao lại không tiếp tục làm ca trưởng nữa thì anh trả lời: “Phục vụ tha nhân có nhiều cách em ạ. Để cho người khác có cơ hội thể hiện tài năng Chúa ban cũng là một cách phục vụ ý nghĩa lắm đấy chứ. Đã đến lúc anh cần làm điều khó hơn này….” Bây giờ anh vui vẻ ngồi hát chung với các anh chị em ca viên khác. Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy anh rủ em ca trưởng mới đi uống cà phê. Thấy tôi có vẻ thắc mắc về việc này, anh ấy giải thích là đi để cùng chia sẻ kinh nghiệm trong nghề với nhau. Anh em ngồi tâm sự riêng với nhau thì tiện hơn là góp ý trước mặt đám đông.”
+++
“Bác ơi, con buồn quá!”
“Chuyện gì xảy ra vậy con?”
“Thưa bác, con đã cố gắng làm tốt bổn phận mà sao nhiều người cứ vẫn trách móc con. Con đã ráng hết sức rồi mà họ vẫn chẳng hài lòng. Con đuối quá bác ơi! Cứ bị hiểu lầm hoài à. Hu hu hu….”
“Này con, bình tĩnh nghe bác nói. Vì hôm nay bác bận nhiều việc nên bác nói vắn tắt với con một vài điều đơn sơ sau đây. Có thể con sẽ bị sốc nhưng bác cũng vẫn nói. Thứ nhất, chuyện hiểu lầm là chuyện vẫn xảy ra hằng ngày. Tại sao? Có nhiều lý do. Ví dụ: tầm nhìn con người có lắm giới hạn; người ta lại có khuynh hướng phán đoán khá nhanh dựa vào bề ngoài. Đó là chưa nói đến khía cạnh tâm lý gọi là “cơ chế tự vệ” bên trong người ta. Con thử quan sát một chút thì sẽ nhận ra hiện tượng một người tỏ ra rất mạnh mẽ bên ngoài nhưng bên trong lại khá yếu đuối. Người ta thường có những nỗi sợ bên trong mà bản thân họ không đủ can đảm để đối diện nên một cách vô thức họ phóng chiếu ra bên ngoài lên người khác. Nói cách khác, họ dùng cái mạnh (bạo lực) bên ngoài để cân bằng cái yếu bên trong. Điều này cũng thông thường thôi con. Chẳng có gì lạ dưới ánh mặt trời. Nếu mà xét kỹ, họ đáng thương hơn đáng ghét, đáng buồn hơn đáng trách, con à.”
“Dạ, con đang lắng nghe bác nói đây.”
“Thứ hai, cuộc đời mỗi người là để dành cho hạnh phúc và chẳng ai sống thay người khác được. Đã đến lúc con cần nhìn nhận thực tế rằng con sẽ không thể nào làm vui lòng tất cả mọi người được. Mà đâu nhất thiết phải làm vậy, phải không con? À, Thầy Giêsu nhà mình đâu có làm như thế. Vậy mình cứ noi gương Thầy là sống yêu thương dưới sự hướng dẫn của Lời Chúa, của lương tâm tốt lành, con nhé. Người ta hiểu thế nào thì là chuyện của họ. Nếu cần thì bình tĩnh giải thích sự việc. Họ hiểu ra và chấp nhận thì tốt. Nếu không thì ta cần vững tâm, bình an mà tiếp tục làm những điều tích cực. Thật là vô lý khi để khuôn mặt dễ thương của mình nhăn nhó theo sự nhăn nhó của người khác, phải không con? Thêm nữa, chuyện gì đã qua thì cho nó qua luôn. Chúng ta phải cẩn thận đừng để quá khứ tiêu cực ám ảnh, cướp đi ân sủng và niềm vui của giây phút hiện tại.”
+++
“Chuyện gì mà có vẻ bực vậy bồ?”
“Nó đúng là đồ vô ơn, ăn cháo đá bát. Lúc còn nghèo khổ, khó khăn thì gần gũi thân mật. Bây giờ thì chẳng thấy hỏi han thăm viếng. Mình chẳng còn là cái thá gì trong mắt nó. Biết vậy, mặc xác nó để giờ khỏi phải mệt cái đầu.”
“Có cần phải khổ tâm quá vậy không bồ? Mình cảm thông với tâm trạng của bồ nhưng xin cho mình hỏi thật. Mình xin lỗi trước nếu có làm bồ bực tức thêm hay buồn giận mình nha. Mình hỏi: Hồi trước việc bồ giúp đỡ nó xuất phát từ động cơ nào? Để yêu thương phục vụ vô vị lợi hay để được người ta mang ơn? Đã đến lúc bồ cần đặt thẳng vấn đề này với bản thân để việc phục vụ của bồ không trở thành gánh nặng trong tương lai. Thầy Giêsu đã chẳng truyền dạy một cách rõ ràng: “Khi giúp đỡ kẻ khó khăn, đừng cho tay trái biết việc tay phải làm”(Mt 6:3) đó sao? Nếu bồ không phiền lòng, cho tớ nói thẳng suy nghĩ của mình: được phục vụ người khác là một diễm phúc cho chính mình đó bồ.”
+++
“Má ơi, đừng bỏ con lúc này! Hu hu hu…. Má ơi….” Con nức nở, cầm chặt tay má vì sợ mất má.
“Con yêu của má,” má thì thào, “cuộc hành trình của má đã gần hoàn thành rồi. Đã đến lúc má cần con giúp má đi phần kế tiếp của cuộc đời. Ngày nào đó, con cũng sẽ trao nó lại cho con của con. “Sông có khúc, người có lúc”, con à. Bình an nhé con yêu để má có thể đi bình an. Má về với Chúa và má con ta sẽ gặp lại…. Chúa ơi, con đã sẵn sàng. Xin phù hộ cho con của con! Amen.”
+++
Khi Thiên Chúa tình yêu thấy đã đến lúc bày tỏ hoàn toàn dung mạo của Người cho nhân loại trên hành tinh này, nghĩa là “khi thời gian đến hồi viên mãn, Thiên Chúa đã gửi Con mình tới”, sinh bởi cung lòng mẹ Maria để cứu nhân loại khỏi tội lỗi. Thiên Chúa quá yêu thế gian, ngay cả Con Yêu Dấu nhất của mình cũng sẵn sàng hy sinh. (xem Ga-lát 4:4; Mát-thêu 1:21; Gioan 3:16)
… Khi ấy, Ðức Giêsu ngước mắt lên trời và nói rằng: “Lạy Cha, giờ đã đến! Xin Cha tôn vinh Con Cha để Con Cha tôn vinh Cha. Thật vậy, Cha đã ban cho Người quyền trên mọi phàm nhân là để Người ban sự sống đời đời cho tất cả những ai Cha đã ban cho Người. Mà sự sống đời đời đó là họ nhận biết Cha, Thiên Chúa duy nhất và chân thật, và nhận biết Ðấng Cha đã sai đến, là Giêsu Kitô.”(Gioan 17:1-3) Giờ của Thầy Giêsu đã đến, đây là giờ để tôn vinh Thiên Chúa trong tình yêu tự hiến cho con người, ngay cả cho những kẻ ngu muội, ác độc. Giờ ấy, Thầy Giêsu đã sống trọn vẹn yêu thương, ngay cả trong đau khổ tột cùng của thập giá. Giờ ấy, Thiên Chúa đã trao hết những gì quý giá nhất cho bạn và cho mình.
+++
Bây giờ là giờ của chúng ta. Ta đang có rất nhiều ân sủng của Chúa. Người luôn ở bên ta để hỗ trợ. Vậy lúc này ta có cần làm gì để cuộc đời mình đẹp hơn, vui hơn, ý nghĩa hơn không nhỉ?
Giuse Việt
.
English: https://only3minutes.wordpress.com/english/it-is-time/
Nếu cứ tìm vui thích và ngay cả “hạnh phúc” cho mình trước thì sẽ không thể đạt được. Tục ngữ có câu: “nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống thì chẳng ai bằng mình.” Vì vậy, nếu mình tìm niềm vui, và hạnh phúc cho người trước, chắc chắn mình sẽ không có giờ để chán nản hay mất hạnh phúc.
Thưa Cha, nói thì dễ, nhưng đôi lúc cũng rất khó để quên mình!
Con cám ơn Cha về bài viết này,cho con được lấy bài này về kim chỉ nam trong cuộc sống của con Cha ạ.
It wakes people up! Gratitude senders and receivers.